Chương 1

1.

Lục Thời Khư lao đầu vào lòng tôi, nhiệt tình cọ cọ.

"Bà xã, phát sóng trực tiếp mệt mỏi quá, cần vợ hôn anh một cái mới khỏe được."

Theo đó động tác của anh ngày càng thêm càn rỡ, tôi vội vàng đẩy ra.

"Cút ngay, anh cấn người em."

Lục Thời Khư nhất thời làm ra vẻ ủy khuất như chó con cụp tai.

"Huhuhu, bà xã đừng tức giận mà."

Lục Thời Khư sinh ra đã rất đẹp trai, anh ấy lớn lên quả thật rất đúng gu của tôi nên mỗi khi anh ấy làm nũng, lòng tôi liền mềm nhũn không chịu được.

Cho đến khi tôi nhìn thấy bình luận trong phòng trực tiếp.

[Cái gì! Ảnh đế lạnh lùng của tôi ở nơi không có ai lại là một chú chó nhỏ sao.]

[Cảm giác tương phản này, yêu chết đi được.]

[Cấn cái gì, cấn cái gì, Lục Thời Khư anh nói gì đi!]

[Cấn được cái gì, nói tỉ mỉ một chút.]

Tôi cấp tốc đẩy Lục Thời Khư ra tiến tới tắt máy.

Đêm đó, Lục Thời Khư liền lao lên hot search.

# Lục Thời Khư, anh cấn cái gì vậy? #

# Thân phận cô gái bị Lục Thời Khư cấn #

Lập tức, Lục Thời Khư và cô gái bị cấn ngồi chiễm chệ trên đầu tìm kiếm.

Nhìn Lục Thời Khư ngồi bên cạnh cắt trái cây, tôi nghiến răng.

"Lục Thời Khư, anh không xong với em đâu."

Sau đó tôi tức giận há miệng ăn miếng táo anh đút tới.

.......

Lục Thời Khư lại bật phát sóng, phòng truyền hình trực tiếp thoáng cái tràn vào mấy chục vạn người, kẹt không chịu nổi.

[Lục Thời Khư, anh nói gì đi chứ!]

[Nhanh, chị dâu là ai?]

[Nói cho em biết, đừng ép em quỳ xuống cầu xin anh.]

Mặt Lục Thời Khư xuất hiện trong phòng truyền hình trực tiếp, đạn mạc bay lên khắp màn hình.

Thật vất vả mới nhìn rõ khuôn mặt kia của anh, tôi tức đến phát điên.

Lục Thời Khư đội mũ, đang nhìn ống kính, không biết nhìn thấy gì, đột nhiên nở nụ cười.

Mà cái mũ này, mấy hôm trước tôi mới vừa chụp ảnh chung với Cửu Cung Cách.

Nghĩ đến tôi là một ngôi sao hạng mười tám, hẳn là không có bao nhiêu người biết, tôi nhanh chóng mở weibo xóa bỏ những hình ảnh kia.

Ngay khi tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi lại chết lặng.

Lục Thời Khư không biết lại nổ lên cơn thần kinh gì mà liên tục vẫy tay trong phòng truyền hình trực tiếp, chiếc nhẫn trên ngón áp út vô cùng nổi bật.

Tôi lại mở weibo, tìm được hình ảnh chiếc nhẫn đã đăng, nhanh chóng xóa bỏ.

Quả nhiên để anh ấy một mình phát sóng trực tiếp sẽ không có chuyện gì tốt, tôi vội vàng thu dọn đồ đạc, chạy về nhà.

[Lục ảnh đế, chị dâu đâu?]

Lục Thời Khư cuối cùng cũng dừng động tác vẫy tay của anh, đọc lại câu hỏi của cư dân mạng, sau đó nhìn ống kính cười.

Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, cái tên này nhất định muốn kiếm chuyện.

"Chú ơi, làm ơn nhanh lên một chút, con có việc gấp."

Mới vừa nói xong, trong phòng truyền hình trực tiếp liền truyền đến giọng nói của Lục Thời Khư, mang theo chút ủy khuất.

"Đều tại mọi người ồn ào, cô ấy không để ý tới tôi nữa."

"Để lại một mình tôi ở trong căn phòng lạnh lẽo cùng mọi người phát sóng trực tiếp, còn cô ấy lại ở bên ngoài ăn chơi vui vẻ."

Tốt lắm, Lục Thời Khư, anh chờ đó.

Tôi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lục Thời Khư.

"Đã hứa là kiềm chế bản thân một chút rồi mà?"

Kèm thêm một cái icon giận dữ.

Trong phòng phát sóng, Lục Thời Khư nghe thấy âm báo tin nhắn thì sửng sốt, sau đó nhìn điện thoại di động.

Sau đó, chính là không có sau đó.

Màn đạn bạc vẫn liên tục chạy, đang hỏi có phải tin nhắn của chị dâu hay không.

Chỉ thấy, Lục Thời Khư ra dấu suỵt.

"Suỵt, cô ấy gọi điện thoại cho tôi."

Tôi sửng sốt, một giây sau, điện thoại di động của tôi vang lên.

"Em không nói lời nào, nhất định là giận anh."

Có trời mới biết, tôi đang do dự không biết có nên giận hay không.

"Xem ra đêm nay anh phải một mình trong phòng, nỗi khổ của tôi, mọi ngươi không hiểu."

Tôi luôn luôn chịu không nổi Lục Thời Khư làm nũng, lúc này anh đội mũ, nửa khuôn mặt đều ở trong bóng tối, không có hình tượng lạnh lùng ngày xưa, giống như giây tiếp theo sẽ bị vứt bỏ vậy.

Tim tôi đập mạnh một cái, sau đó cúp điện thoại.

Cũng may, thiếu chút nữa đã mềm lòng.

Ánh mắt Lục Thời Khư trong phòng truyền hình tối sầm lại, không biết đang suy nghĩ gì.

Một giây sau, điện thoại di động của tôi lại vang lên.

Mà tôi nhất thời bối rối, ấn nút nghe.

Chết tiệt.

2.

Thanh âm Lục Thời Khư từ trong điện thoại truyền ra.

"Em iu, em đang làm gì vậy?"

Thanh âm mang theo chút ý cười, tràn ngập vẻ đê tiện.

Cái tên này đang ép tôi mắng anh.

Nếu không chọc tức tôi, thì không thể chịu nổi.

Nhìn điện thoại đang kết nối, tôi định cúp máy.

Lục Thời Khư lại mở miệng.

"Bà xã sao nay lại gọi điện thoại cho anh, nhớ anh đúng không. Nhất định là như vậy rồi."

Thật muốn, muốn anh ấy câm miệng.

Trong khi Lục Thời Khư nói chuyện, tôi đã nghĩ xong sẽ xử lý anh ta thế nào rồi.

....

Cuộc gặp gỡ giữa tôi và Lục Thời Khư rất kỳ lạ.

Có thể nói không mắng thì sẽ không quen biết nhau.

Khi tôi còn đang đau khổ dãy dụa sự nghiệp ở tuyến 18, Lục Thời Khư đang học đại học.

Hôm đó tên nhóc này ngồi đang ngồi một chỗ trên xe buýt đột nhiên chạy tới muốn nhường chỗ cho tôi.

Anh nói: "Dì, dì ngồi đi, đứng lâu không tốt cho đứa bé trong bụng dì."

Tôi cứ như vậy đứng cùng anh nhìn nhau vài giây, sau đó bị anh ấn vào chỗ ngồi

"Ngồi đi."

Có trời mới biết chuyện này đã làm tổn thương một thiếu nữ mười tám tuổi như thế nào.

Bất quá gần đây tôi chỉ ăn hơi nhiều một chút thôi mà.

"Chàng trai trẻ, dì cám ơn con."

Không ngồi thì phí, tôi cứ ngồi như vậy cho tới lúc xuống xe. Mà Lục Thời Khư thì lại cứ đi theo đằng sau tôi.

Giống như một cái đuôi nhỏ, đi theo trên một con đường vắng vẻ, bây giờ nghĩ lại thật dễ thương.

Nhưng lúc đó tôi không quá để ý, đẹp trai thì có ích lợi gì, không biết dưới làn da đẹp đẽ kia ẩn chứa tư tưởng bẩn thỉu gì.

Tôi quấn chặt quần áo, dốc hết sức chạy về phía trước, tìm nơi đông người.

Xui xẻo thay, khả năng đi giày cao gót đi giày cao gót không mấy xuất sắc của tôi lại phát huy.

Chân tôi bị trẹo.

Điều này có khác gì cừu rơi vào bẫy chờ bị ăn thịt đâu.

Lòng tôi tràn đầy bi thương.

Thấy bóng dáng người kia ngày càng gần, tôi dốc hết sức bước đi.

"Cầm thú, giữa thanh thiên bạch nhật mà làm như vậy với phụ nữ có thai, cứu tôi với!"

Lục Thời Khư đi tới bên cạnh tôi, vây quanh tôi vài vòng, tầm mắt lưu chuyển trên người tôi.

Nó giống như đang đánh giá con mồi trước khi ăn.

Tôi thừa nhận, tôi sợ.

"Chàng trai trẻ, dì cả đời làm việc thiện tích đức, chuyện tốt đều làm hết, nếu có chuyện gì thì dì thật đáng thương...."

Tôi còn chưa nói xong, thân thể liền lơ lửng trên không trung.

Lục Thời Khư bế tôi, cười nham hiểm.

"Dì à, diễn xuất tốt lắm."

Không biết là bầu không khí ngày đó làm cho người ta cảm động, hay là tên nhóc Lục Thời Khư này có ma lực gì.

Như thế chúng tôi đến với nhau.

Sau đó tôi vẫn đau khổ giãy dụa ở tuyến 18, còn Lục Thời Khư tuổi trẻ đã trở thành ảnh đế.

Tôi thường kéo cổ áo anh ấy tra hỏi.

"Nói! Vì sao anh có thể hot nhanh như vậy."

Anh ta cười khẽ, kéo gần khoảng cách giữa chúng tôi.

"Đương nhiên là do bà xã dạy anh tốt."

Tôi một quyền đánh vào bông vải, thật nhàm chán.

Hừ.