Hoàng Đế Bá Đạo Và Công Chúa Con Tin


Tháng trước, Kim Việt quốc hùng mạnh tấn công sang tiểu quốc Đông Lăng. Đông Lăng giao Lục công chúa vốn không được sủng ái ra làm con tin, cộng thêm tơ lụa cống phẩm mới có thể tạm thời qua khỏi nguy hiểm. Các nước khác hay tin vẫn rất nghi ngờ, vì sao quan hệ ngoại giao của Đông Lăng chỉ cần dùng một công chúa không được sủng ái là có thể thoát khỏi vận mệnh quốc gia diệt vong?

***

Đến Kim Việt quốc đã một tháng rồi, không biết Xương ca ở quê nhà có khỏe không? Giờ đây, Khê Nhi đã không còn xứng với huynh nữa rồi.

Chợt sau lưng có một bàn tay vòng qua Khê Nhi, ôm nàng gắt gao: “Khê Nhi, có phải đang nhớ ta không?”

Yên Khê xoay người dùng sức đẩy xa nam nhân sau lưng nàng: “Đăng Đồ Tử, ta không muốn nhìn thấy ngươi, hơn nữa chỗ này không phải là nơi ngươi có thể đến!”

Nam nhân này đã đoạt đi sự trong trắng của Yên Khê ngay đêm đầu tiên nàng đến đây. Yên Khê nàng sẽ hận hắn đến chết!!

Nam nhân bắt lấy hai tay Yên Khê đè lên tường hôn mãnh liệt, tiếng chùn chụt phát ra quanh quẩn khắp phòng.

Yên Khê cảm giác như đầu lưỡi mình đã bị mυ"ŧ đến tê dại, cho đến khi nàng không thở nổi nữa, nam nhân kia mới chịu buông nàng ra. Hắn nhanh tay cởi tiết khố của nàng xuống, nhấc một chân nàng lên, đẩy mạnh cự long nóng bỏng của mình vào hoa huyệt khít khao kia.

“A… Ra ngoài… tên… khốn kiếp!” Yên Khê cảm thấy mình sắp bị hắn xé rách, bên trong huyệt nhỏ chỉ cảm thấy đau rát, đôi tay nàng bị hắn giữ chặt trên đỉnh đầu, không có cách nào đẩy nam nhân trước mặt ra.

“Gọi ta là Hiên, bảo bối!” Nam nhân cởi toàn bộ xiêm y trên người nàng, vừa hung hăng chơi tiểu huyệt nàng, vừa thưởng thức thân thể trắng nõn nà của nàng. Hỏa dục trong đôi mắt trở nên mãnh liệt hơn, kí©h thí©ɧ hông hắn càng thêm dùng sức, tiếng bốp bốp vì hai thân thể va đập vào nhau càng lớn hơn.

“A~ nhanh quá… lớn… quá… chậm một chút… a…~”

Dưới va chạm ngày càng kịch liệt, Yên Khê ngày càng tiết ra nhiều mật dịch. Sự đau đớn ban đầu dần trở thành kɧoáı ©ảʍ. Trời ạ! Từ khi nào nàng lại trở nên phóng đãng như vậy?!

“Tuyệt quá, bảo bối, nàng thật đẹp! Tiểu huyệt của nàng quá chặt, mới cắm một chút đã ra nhiều nước như vậy?”

Lời nói dâʍ đãиɠ của nam nhân khiến Yên Khê đỏ mặt quay đầu. Đồ không biết xấu hổ!

Nam nhân đặt Yên Khê lên tường cắm chừng hơn một khắc, dường như vẫn cảm thấy chưa đã, liền xoay người nàng làm với tư thế ôm tiểu hài tử đi tiểu. Hắn vừa cắm vừa đi lại trong phòng, tư thế này khiến hai chân nàng mở rộng, làm cho huyệt nhỏ bị cắm đến phát ra tiếng “nhóp nhép”.

“A!! Không muốn… không… đừng như vậy… Xin ngươi đổi… đổi…” Tư thế giao hoan này khiến Khê Nhi xấu hổ đỏ bừng mặt, hoa huyệt bởi vì sự khẩn trương của nàng càng hút chặt lấy nam căn. Nam nhân bị nàng mυ"ŧ đến sảng khoái, thiếu chút bắn ra, lập tức bất mãn vỗ vào mông Yên Khê hai cái.

“Muốn ta tiết sớm vậy sao? Thèm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ta lắm sao? Tiểu yêu tinh!” Nam nhân một tay xuyên qua nách bắt lấy bộ ngực mềm đầy đặn, nắn bóp nó thành đủ loại hình dạng khác nhau, để lại trên làn da trắng nõn những vết đỏ nhàn nhạt.

Nam nhân đi về phía giường, đặt nữ nhân nằm sấp xuống, còn hắn đứng bên giường, hai tay ôm vòng eo nhỏ của nàng kéo về hạ thân hắn, hung hăng thúc vào.

“A~, đừng… Van xin ngươi… tha cho ta… ta mệt…”

Yên Khê đã sắp không chịu nổi sự va chạm cuồng dã của nam nhân. Hai mắt nàng nặng nề, cứ như thế bị làm đến ngất đi.

“Khê Nhi, giải quyết xong mớ phiền toái này, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.”

Ngày hôm sau, khi mặt trời lên cao Yên Khê mới tỉnh lại. Thân thể nàng như muốn rời ra thành từng mảnh, có thể dễ dàng cảm nhận hoa huyệt nàng đang sưng đau. Nàng nhìn xung quanh, nam nhân tối qua cùng nàng lửa tình triền miên sớm đã không thấy bóng dáng.

2.

"Lục công chúa, hoàng thượng cho mời người đến Ngự Thư Phòng."

Yên Khê ngơ ngác nhìn vị công công trước mặt. Đến Ngự Thư Phòng? Để làm gì?

Cho đến khi nhìn thấy Hoàng thượng, Yên Khê mới chấn động. Đây không phải là Đăng Đồ Tử kia sao?

“Là ngươi?”

Đôi mắt đen láy của hoàng thượng nhìn chăm chú Yên Khê: “Khê Nhi, ta rất nhớ nàng, ta đã giải quyết xong mọi chuyện rồi, chúng ta đã có thể mãi mãi ở chung một chỗ.”

Hoàng thượng đi đến trước mặt Yên Khê, Yên Khê lại lùi về sau vài bước, ngay sau đó liền bị bàn tay của hắn chặn sau lưng. Hắn nâng cằm Yên Khê lên, ép nàng phải đối diện với ánh mắt sắc bén của mình, Yên Khê có thể nhìn thấy chấp niệm với nàng trong mắt hắn.

“Khê Nhi, nàng là của ta.” Hoàng thượng cúi đầu hôn môi nàng, Yên Khê thấy thế liền dùng sức giãy giụa.

“Không… Buông ra, buông!”

Hắn cực kỳ bất mãn. Sao nàng có thể phản kháng trong vòng tay hắn được. Đây là chuyện không được phép xảy ra!

Hoàng thượng ôm ngang Yên Khê đến bàn, hất hết đồ đạc trên bàn xuống, để Yên Khê nằm lên, xé nát xiêm y trên người nàng, Yên Khê hoảng sợ theo bản năng ôm lấy ngực. “Khốn kiếp, Đăng Đồ Tử!”

Hai mắt nàng đỏ kè, nước mắt như muốn rơi ra.

Hắn áp thân thể lên người nàng, liếʍ nước mắt của nàng, “Khê Nhi, gọi ta là Hiên.”

Hoàng thượng nâng cơ thể nàng lên, kéo tiết khố mình xuống, gậy thịt lớn xông ra ngoài, cắm vào tiểu huyệt căng múp.

"A ~ đau, nhẹ chút!" Gậy thịt thô to đột ngột tiến vào tiểu huyệt chưa ướŧ áŧ. Tuy rằng hơi đau, nhưng bị nam nhân kia cắm vài cái, chất lỏng trong hoa huyệt liền tiết ra, thấm ướt toàn bộ gậy thịt.

Hoàng thượng hung hăng đâm vào hạ thân nữ nhân. Hoa huyệt liên tục bị côn ŧᏂịŧ cắm đến không khép lại được, chật vật phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ thô to. Dưới sự mãnh liệt đưa đẩy của nam nhân, đôi ngọc nhũ trắng như tuyết của nàng cứ lắc lư nhảy nhót trước mắt hắn, làm hắn không nhịn được khom người há miệng mυ"ŧ lấy một bên, bên còn lại được bàn tay hắn xoa nắn, mân mê.

“Khê Nhi, nàng là của ta, nàng không được cự tuyệt ta!”

“A… Sắp… bị ..... làm.... bay.... a…~” Yên Khê ngửa đầu, miệng nhỏ không ngừng phát ra âm thanh rêи ɾỉ, cường độ ngày càng cao, đầu óc nàng nay trống rỗng, chỉ còn lại kɧoáı ©ảʍ vô tận. Nàng vô thức nắm chặt mép bàn, như sợ sẽ bị hắn thô bạo, cắm nàng bay ra ngoài mất.

Theo những cú thúc vào trong hoa huyệt, mật dịch đã bị ma sát đến tạo thành bọt vây xung quanh. Bờ mông của nàng cũng bị sự va chạm cuồng nhiệt mà đỏ lên một mảng lớn. Hoàng thượng cắm mấy trăm nhát, mới giữ chặt lấy hông của nàng, bắn trọn tinh hoa vào trong tử ©υиɠ nàng. Hắn thở hồng hộc chôn đầu vào bả vai của Yên Khê, hít lấy mùi thơm từ cơ thể nàng.

“Ưm~….” Yên Khê bị một dòng khí nóng tưới vào trong thân thể, run rẩy từng cơn, hai mắt nàng mất đi tiêu cự, rơi vào trạng tháng mê man.

3. Yên Khê bị nuôi nhốt trong Dưỡng Tâm điện hơn 10 ngày, ngoài cửa có thị vệ canh gác, có muốn trốn cũng không được, chỉ có thể chờ ở trong phòng. Tên hoàng đế kia ngày nào cũng đòi hoan ái, đem cự bổng thô to kia nhét trong huyệt nàng từ đêm đến sáng. Bụng nàng bị hắn bắn đầy tràn, giống như mang thai ba tháng, mà lòng nàng sau mỗi lần triền miền dường như đang dần rơi vào tay giặc.

Yên Khê nghe được tiếng mở cửa, nghĩ là Hiên đang đến, liền quay người đi chỗ khác.

“Khê Nhi?” Xương ca ca? Sao hắn lại đến đây? A Xương đi nhanh đến ôm lấy Yên Khê, “Khê Nhi, ta rất nhớ muội.”

Yên Khê đẩy nhẹ hắn, “Sao huynh lại đến đây? Huynh phải đang ở chỗ Tam tỷ mới đúng chứ.”

“Khê Nhi, ta không yêu nàng ấy, người ta yêu là muội. Ta muốn cưới muội. Ta đến là để đưa muội đi. Chúng ta cùng nhau trốn đến một nơi không ai biết chúng ta, làm lại từ đầu được không?” A Xương lôi kéo tay nàng, ngữ điệu kiên định

“Ta không thể đi, nếu ta đi rồi, huynh có biết Đông Lăng sẽ gánh hậu quả gì không?” Yên Khê hất tay hắn ra.

“Bọn họ thế nào muội còn nghĩ đến làm gì? Phụ vương muội từ nhỏ đến lớn từng để muội vào mắt không? Ông ta có quan tâm gì đến muội không? Đi, nếu chậm trễ sẽ không thể rời khỏi đây đâu.”

Thêm Bình Luận