Mười một giờ đêm, Dương Hàn xách xe đạp ra khỏi biệt thự lớn của mình, một mạch đạp đến bên hồ nước xinh đẹp giữa thành phố. Vừa tới nơi đã thấy người yêu cao lớn của mình cô độc đứng trước gió, tà áo …
Mười một giờ đêm, Dương Hàn xách xe đạp ra khỏi biệt thự lớn của mình, một mạch đạp đến bên hồ nước xinh đẹp giữa thành phố.
Vừa tới nơi đã thấy người yêu cao lớn của mình cô độc đứng trước gió, tà áo phai màu tung bay...
"Bảo bối!"
Trần Viễn lập tức quay đầu lại, hai mắt sáng lên nhìn cậu, như cún con nhanh chân chạy đến giúp cậu dựng xe.
"Xin lỗi em nhiều, là anh không tốt, để em phải chịu khổ, đêm hôm thế này ra đây..."
"Không sao không sao, có gì đâu chứ! Mà anh sao rồi?"
Trần Viễn áy náy nhìn cậu, vẫn là chiếc áo khoác sờn cũ mà hắn tặng từ bốn năm trước...
"Nhà của anh bị phá dỡ rồi, hôm nay anh không có nơi để về."
Dương Hàn vừa hé miệng muốn bảo hắn về nhà mình lại im bặt ngay tức khắc.
Chết rồi, còn chưa kịp mua một ngôi nhà xấu xí để ngụy trang!
______________________________
Truyện ngọt 100%, toàn bộ đều là hư cấu thôi nên cả nhà đừng đánh giá tri thức của em ạ, mong mọi người sẽ thiệt zui zẻ khi đọc, moah moah ~